Nhiếp ảnh đến với tôi cũng thật tình cờ. Một lần vào dịp anh trai lập gia đình, tôi cũng muốn đầu tư một chiếc máy ảnh để tự tay ghi lại những bức hình của cái ngày "trăm năm chỉ có một" của anh tôi. Kể từ đó nhiếp ảnh cứ đeo bám tôi không thể tách rời.
Cầm chiếc máy DSLR chưa được lâu (đến hôm nay là 1 năm 3 tháng 2 ngày),một khoảng thời gian cũng không hẳn là dài gì, nhưng chừng đó thời gian cũng giúp cho tôi củng cố được niềm yêu thích mới của mình là nhiếp ảnh. Camera Tinh Tế Hà Nội (https://www.facebook.com/groups/cuoituandidauchup) là nhóm nhiếp ảnh đầu tiên tôi tham gia, ở đó tôi được giao lưu, học hỏi và tìm hiểu những kinh nghiệm, những kỹ thuật chụp, hay cách hậu kỳ một bức ảnh và hơn trên tất cả, ở nhóm này tôi quen được rất nhiều người cùng có chung sở thích như tôi.
Là một người suốt ngày ngồi văn phòng, quanh quẩn trước mặt cũng chỉ là chiếc máy vi tính nên ít có thời gian để đi lại nhiều, để phục vụ cho cái sở thích là thích ghi lại cuộc sống hằng ngày, những khung cảnh đẹp của đất nước qua những tấm ảnh. Dẫu vậy, chiếc máy ảnh lúc nào cũng ở bên cạnh cho dù ít có thời gian. May mắn với tôi là có một chỗ ngồi đẹp, một chỗ ngồi có thể phóng thằng tầm nhìn ra phía hồ trước mặt. Đó cũng là một cách để thư giãn mắt khi phải nhìn máy vi tính quá nhiều.
Cái cảm giác phóng tầm mắt ra phía hồ so với cảm giác nhìn ngắm hồ qua viewfinder thật là khác biệt. Khi ngắm qua viewfinder, mắt tôi không bị chi phối và không bị dán đoạn với những cảnh vật và chuyển động xung quanh. Những lúc như vậy lại cảm nhận được cái hồ đó đẹp biết bao, không giống như khi ta nhìn mắt thường.
Phải mất khá nhiều thời gian, ghi lại nhiều bức ảnh, rình rập nhiều thời khắc thì mới rút ra được khi nào, vào thời điểm nào thì cái hồ đó là đẹp. Bắt đầu từ những buổi hoàng hôn mùa hạ:
Chỉ có vào mùa hạ thì mặt trời mới lặn thẳng với con đường nhất, thế nên mới tận dụng luôn cái con đường kia để làm một đường dẫn hướng thẳng đến phía mặt trời. Bên dưới điểm vài cái ô màu mè của quá cafe. Nhìn cũng thú vị.
Nhưng thẳng đứng rồi vẫn thấy chưa ưng, nhưng mặt trời lúc lặn thì nó nhanh lắm. Nó chẳng chờ chúng ta một chút nào. Thoắt cái là nó mất, đành phải chờ những ngày kế tiếp.
Vậy là ngày kế tiếp lại là một loạt những khung hình nằm ngang. Ừ! cũng khá ưng đấy chứ. Thêm luôn một tấm khác cho đủ mây trời:
Xa xa có những tòa nhà rất cao, chụp xa rồi lại thay ống tele (mà thực ra là ống fix canon 135L) ra để cận cảnh những tòa nhà đó:
Cận cảnh một góc khác:
Nhiều khi cũng mạo hiểm, thậm chí là vươn hẳn người và máy ra ngoài cửa sổ để ghi lại 3 tấm hình này:
(Phản chiếu)
(Cờ Tổ Quốc dưới mưa)
(Chạy dưới cơn mưa rào)
Chính vì ít thời gian để đi đến nhiều địa điểm, tôi thường tận tìm và tận dụng mọi góc có thể để ghi lại những khoảnh khắc tại mỗi thời điểm ở cái hồ này. Ngồi ở phòng dường như đã chụp được hết góc, tranh thủ giờ nghỉ chạy vù xuống hồ để tiếp tục khai thác thiếp.
(Cũng là hoàng hôn trên mặt hồ)
Mọi góc ở dưới hồ tôi cũng ngắm và khai thác triệt để:
Cũng có khi có khoảnh khắc tuyệt vời, mặc dù mưa có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào trong khi không có đồ để bảo vệ, nhưng đã gọi là khoảnh khắc thì khó để có thể có được lần hai. Đành mạo hiểm, nhưng cũng cần phải cẩn thận chút vì chiếc DSLR là thứ tài sản rất quý giá với một người yêu thích chụp ảnh như tôi. Chụp xong tấm giông bão này là tôi chạy mất dép:
"Không đòi hỏi phải có nhiều thời gian, nhưng ta vẫn có thể có được những bức hình mình thích. Không cần phải đi đâu xa, hãy quan sát những cái đẹp ngay bên cạnh mình", đó là điều mà tôi rút ra cho bản thân, cho một người thích chụp ảnh nhưng lại hạn hẹp về thời gian như tôi.
Mời các bạn chia sẻ những bức ảnh tại chỗ của mình cho thêm phần sôi nổi.
Các bạn có thể giao lưu với tôi trên Flickr và trên 500px