Chân dung một nhiếp ảnh gia - Valerie Millett
Tuổi thanh niên của tôi ngập tràn trong nghệ thuật. Cha mẹ tôi đều là họa sĩ và chị em tôi người thì chuyên làm hoạt hình cho kênh Cartoon Network, người thì là họa sĩ người thì nhà văn. Từ sớm, nỗ lực hội họa đã giúp tôi dành được một suất học bổng Mỹ thuật từ trường Fullerton College miền Nam California và tôi đã may mắn được dìu dắt bởi các giảng viên mỹ thuật tài năng trong những năm đầu của cuộc đời nghệ thuật.
Và rồi tôi chuyển tới Arizona và hoàn toàn phải lòng phong cảnh sa mạc nơi đây. Tôi trở thành một người cuồng leo núi, đeo ba lô và bắt đầu khám phá những đường mòn mà tôi có thể bước. Blog tranh màu nước của tôi bắt đầu ghi nhận những chặng đi bộ đường dài và cắm trại và độc giả của tôi ngày càng gia tăng. Tôi mang theo một chiếc máy ảnh ngắm và chụp để ghi lại những chặng đi nhưng rồi cảm thấy tôi chụp rất là thường. Trong quá trình mò mẫm, tôi đã tìm đến tờ báo Arizona Highways Magazine như một ấn phẩm giúp tìm kiếm vị trí leo núi cũng như về nhiếp ảnh. Và rồi tôi bắt đầu được truyền cảm hứng bởi các nhiếp ảnh gia Jack Dykinga, Gary Ladd, Derek von Briesen cũng như nhiều người khác đã chụp ảnh ở khu vực Tây Nam.
Nhiều lúc tôi đã từng thấy thất vọng khi không thể nào ghi lại được những cảnh quan tuyệt đẹp mà tôi đã nhìn thấy. Tôi bắt đầu công cuộc cải thiện hình ảnh chụp để làm sao mô tả cho đúng được sự thanh tao như những gì mình cảm nhận. Tôi quăng chiếc máy nhỏ đi, mua một chiếc DSLR nhưng mà chiếc này làm tôi khiếp tới mức cứ phải để nó trong hộp mất gần một năm. Và rồi máy ảnh và tôi đã trở thành bạn bè cũng như một số các nhiếp ảnh gia khác từ Arizona Highways Magazine. Tôi thực sự gửi gắm sự thiện cảm của mình tới những người đã dìu dắt và tạo cảm hứng cho tôi.
Và khi tôi đã khống chế được chiếc máy ảnh để có thể tạo ra những hình ảnh mô tả được những cảnh tuyệt vời mà tôi đã kinh qua, thì tôi đã mến yêu nhiếp ảnh như một hình thức nghệ thuật mới thể hiện cá nhân. Trước tới giờ tôi chưa từng trải nghiệm một bộ môn nghệ thuật nào tức thì như vậy. Trong khi tôi phải mất vài tuần thậm chí vài tháng để sáng tác và hoàn chỉnh một bức tranh thì nhiếp ảnh có thể làm cho tôi hài lòng ngay lập tức. Tôi muốn biết tất cả mọi thứ về nhiếp ảnh. Tôi bắt đầu đọc và nghiên cứu tất cả mọi thứ tôi có thể về kỹ thuật, đo sáng, ánh sáng, lấy nét và hậu kỳ.
Sau rốt thì tôi cũng đã nâng cấp lên một chiếc máy ảnh DSLR chuyên nghiệp fullframe cùng ống và filter pro vào năm 2012. Quan trọng hơn, đó là tôi siêng năng nghiên cứu các tác phẩm của nhiếp ảnh gia khác. Thậm chí cho đến giờ, tôi bắt đầu mỗi buổi sáng bằng cách xem hàng trăm hình đẹp và cảm hứng bởi những nhiếp ảnh gia khác. Tôi thự sự xúc động và được truyền cảm bởi những câu chuyện, những chuyến đi của những nhiếp ảnh gia trường phải bảo tồn Jack Dykinga, Paul Nicklen, Michael North, Art Wolfe, Christina Mittermeier, Florian Schulz và Nick Brandt.
Mặc dù chúng tôi thuộc nhóm thiểu số trong thế giới nhiếp ảnh gia phong cảnh, thì tôi vẫn tin rằng những nhiếp ảnh gia nữ đã và đang mang đến cho môn nghệ thuật này một cái nhìn độc đáo và tình cảm. Những người phụ nữ đã đi, đã chụp và đã mô tả lại cảnh quan, đã truyền cảm hứng cho tôi là Elizabeth Carmel, Helminadia Ranford, Jennifer Wu, Cindy Jeannon, Hillary Younger, Jessy Eykendorp, Beate Dalbec và rất nhiều người nữa mà tôi không kể được hết tên.
Hơn bao giờ hết, tôi nhận ra tầm quan trọng và tầm ảnh hưởng mà nền tảng nghệ thuật trước đây mang lại. Khi mà hình ảnh của tôi trở nên tinh tế hơn và có cái tôi hơn, thì tôi lại thấy cái tôi họa sĩ nổi lên và thấy giai đoạn phát triển này thật hứng khởi. Tôi cố gắng kiến tạo những hình ảnh sạch mang tính hội họa với dòng chảy và họa tiết. Tôi luôn tìm kiếm ánh sáng hoàn hảo phủ lên nó với tông màu lạnh. Luôn luôn trong tiềm thức của tôi là sự pha trộn tông ấm và lạnh của họa sĩ màu nước John Singer Sargent mà tôi học được ở trường; là tình yêu của Vincent van Gogh với những đường nét, hoạt tiết và bầu trời vần vũ mà tôi nhận ra ngay trong tác phẩm của mình, là Georgie O'Keeffe mà tôi cảm nhận được trong bức ảnh sa mạc trừu tượng.
Tôi thường nói với mọi người rằng tôi chỉ là một họa sĩ đi dạo loanh quanh với một chiếc máy ảnh và một con chó theo sau nhưng sự thật là tôi rất tự hào là một nhiếp ảnh gia. Khi chèo đèo lội suối, khám phá những vùng đất phong phú tuyệt vời xung quanh tôi, tôi nhìn thấy ánh sáng và màu sắc, tôi nhìn thấy đường nét và kết cấu và tôi cố gắng đưa tất cả vào thành một bố cục thú vị.
Mục tiêu của tôi trong nhiếp ảnh không có gì thay đổi nữa, đơn giản là tác phẩm hoàn tất. Đó là một quá trình học tập liên tục để tạo ra hình ảnh chất lượng tốt nhất, chuyển tải sự rung động và tôn trọng của riêng mình. Một cái gì đó mà tôi có thể cảm nhận là nghệ thuật. Tôi chưa bao giờ thấy mình phải cạnh tranh với các nhiếp ảnh gia khác. Tôi chỉ phải cạnh tranh với các hình ảnh đẹp nhất của tôi, tìm cách để cải thiện hơn giúp mang lại nghĩa và thông điệp cho từng bức ảnh.
Các bạn có thể xem thêm những hình ảnh đẹp có độ phân giải cao hơn ở trang blog của nhiếp ảnh gia này: http://valmillett.blogspot.com/