Những đứa trẻ ở Bàu Trúc - Ninh Thuận
Đây là lần thứ 2 tôi đến Bàu Trúc - một làng nghề truyền thống làm đồ gốm thuộc huyện Ninh Phước, Ninh Thuận. Chụp những nghệ nhân ở các làng nghề là một đề tài rất đẹp, và có khả năng đem lại cho nhiếp ảnh gia nhiều giải thường này nọ, cá nhân tôi cũng thích.
Tuy nhiên điều làm cho tôi cảm thấy hứng thú hơn, đó là khám phá những chi tiết thú vị trong cuộc sống đời thường, bởi nó luôn đem lại cảm xúc tươi mới. Vì vậy sau khi chụp vài kiểu "kinh điển" tôi xách máy lượn ra ngoài một vòng. Một cảm giác thân thuộc, ấu thơ tràn về khi thấy các em nhỏ chơi nhảy dây. đó chính là tôi - ba mươi năm trước - nhảy dây rồi nhảy cao lộn ngược, và chơi với tụi con gái
Khi đi ra ngoài đường làng, tôi chẳng biết sẽ nhìn thấy và chụp được những gì, nhưng chắc hẳn có cái gì đó đang đợi chờ ở phía trước.
Con đường vắng vẻ vào buổi gần trưa bỗng ào ra một cậu nhóc cưỡi xe đạp - và cũng giống như mình hồi đó, cưỡi xe đạp người lớn trong khi đít không với tới yên xe
Một cậu nhóc trèo khá cao và có một cây gậy dài đề hái trái cây, có nghĩa là những trái ở thấp đã bị xử lý hết, phải nhiều nỗ lực mới có đồ để ăn.
Tôi đứng ở đó khá lâu và nó hoàn toàn biết sự hiện diện của tôi, cái quần nó tụt lên tụt xuống, nhưng nó vẫn thành công trong việc hái được một vài trái rất chín,
Sau đó tôi đi vòng vào trong sân nhà của cậu bé, nói chuyện với anh chủ nhà thì biết rằng đây là cây keo, cây keo trong nhà anh này rất ngọt vì vậy con nít trong nhà liên tục hái ăn, có một số cây khác thì chua chát khó ăn hơn. Anh chủ cũng cố gắng hái cho tôi một trái, nhưng mà đã hết trái chín, chỉ còn trái xanh, tôi ăn thử một hạt và đưa cho thằng nhỏ bên cạnh xử giúp
Kể cũng lạ, đi một vòng quanh khu gặp toàn con nít, mỗi đứa một kiểu - nhưng lại rất giống với thời của mình nhiều năm về trước: nhảy dây, đi xe đạp người lớn, trèo cây hái trái và ..... cả ăn hiếp (bắt nạt) những đứa con nít nhỏ khác
Một vòng nho nhỏ, ảnh chụp được chẳng nghệ thuật, chẳng đẹp mỹ miều, nhưng đem lại cho chính người chụp một sự hồi tưởng - bằng hình ảnh - về tuổi thơ của mình. Những gì không còn thấy được hiện nay ở cuộc sống thị thành, nhưng dường như vẫn còn ngưng đọng - ở những vùng thôn quê.
"Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi ? Cho tôi tìm lại một ngày ấu thơ. Cho tôi tìm lại, cho tôi một ngày. Ngày ấy đâu rồi ? Cho tôi tìm lại một ngày ấu thơ. Những câu chuyện cổ, mẹ kể năm nào. Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi ? Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy đâu rồi ?"
(Quê hương tuổi thơ tôi)