Có những ước - mơ - hy vọng về cuộc sống, về tình yêu,…. của con người phải – bị đặt trong một tình huống “bất khả thi”. Những rào cản chủ quan, khách quan đến từ nhận thức cá nhân , xã hội, giáo dục, phong tục cộng đồng như một chiếc thùng to lớn. Nó bao trùm lấy ta, nhốt ta, nén ta lại, nguy trang cho ta bằng sự lung linh giả tạo.
Chúng ta biết về một số nền văn hoá mà giáo dục kiến thức cho phụ nữ là điều cấm kỵ, họ sống và phải khép mình vào từng chiếc khăn che mặt.
Chúng ta biết về một số nền văn hoá mà quan hệ đồng tính sẽ bị xem thường, kinh miệt, thậm chí là bị ném đá cho đến chết.
Thực tế trong xã hội chúng ta, đại bộ phận con người đều học thuộc lòng những câu chữ "tốt gỗ hơn tốt nước sơn", "đừng nhìn mặt mà bắt hình vong".... Tuy nhiên, họ lại có những cái nhìn chẳng mấy tốt cho các cá nhân với các "hình vẽ" trên người (xăm), động thái yêu đương dị biệt (LGBT). Tôi biết một số lĩnh vực nghề nghiệp mà phong cách cá nhân bị cấm đoán vô tội vạ chỉ vì cái nhìn "phiến diện" từ lớp người xã hội sống với văn hoá giả vờ.
Bộ ảnh không chê bai văn hoá phong tục. Thế nào là thuần phong và mỹ tục? Đó còn là điều mơ hồ trừu tượng, xa vời ở quá khứ và luôn thay đổi theo xu hướng Xã hội.
Bộ ảnh muốn truyền tải đến người xem về một góc nào đó trong tâm hồn con người: có trong sáng, có u ám nhưng vẫn bị bó buộc, ngăn trở, tách biệt.
Hạnh phúc không khi mãi mãi ta chỉ có thể sống trong chiếc thùng ấy?
------------------